Tởm nhất không phải phản diện, mà là mấy đứa đóng vai thiên thần

vẽ một hình ảnh Chim trắng đậu trên lan can hoặc bàn tay người, máu khô vương trên móng, pixel art 8bit

Tôi luôn thấy rùng mình trước một kiểu người.

Không phải là những kẻ tàn ác ra mặt, không phải là đám giết người hàng loạt trong phim tài liệu. Mà là những kẻ sống bằng vẻ ngoài tinh tươm như được gội rửa mỗi sáng bởi nước thánh – đám người mà ai cũng nghĩ là “người tốt”.

Chúng không lộ diện dưới hình thù méo mó hay tiếng cười gằn như trong sách truyện. Không. Chúng nói năng nhẹ nhàng, luôn chọn từ ngữ "vì cộng đồng", "vì yêu thương", "vì chữa lành"... Nhưng rồi khi ai đó vấp ngã, chỉ cần máu chảy ra là chúng bâu lại như đám ruồi trong hẻm tối. Không một ai trong số chúng có mặt khi người kia còn đứng vững.

Chúng đợi. Im lặng. Quan sát. Và chỉ cất tiếng khi vết thương đã rỉ nước vàng.

Tôi không hiểu tại sao con người lại dễ bị hút vào thứ giả dối trơn tru đến thế.

Có thể là do bề ngoài của nó luôn sạch sẽ. Luôn hợp thời. Luôn mặc đồ trắng. Luôn nói lời hoa mỹ. Nhưng cái sạch đó không đến từ sự thanh khiết, mà là lớp vỏ để che đậy những điều mục ruỗng phía trong. Giống như việc bạn lau một cái sọ người bằng khăn giấy thơm mùi lavender.

Nó vẫn là sọ người thôi, chỉ có mùi thì dễ chịu hơn một chút.

Những người này không bao giờ chỉ trích ai đang ở đỉnh cao. Họ luôn biết rõ giới hạn của sự "chính nghĩa" của mình. Biết rất rõ mình nên đánh vào ai, nói gì, và khi nào. Họ chỉ "đạo đức" khi sự đạo đức ấy không làm phiền tới quyền lực. Họ chỉ “vì lẽ phải” khi lẽ phải ấy đang quỳ gối. Như thể lương tâm của họ chỉ hoạt động khi không gây hại đến các mối quan hệ có lợi.

Tôi từng nghĩ những người như vậy đơn thuần là hèn. Nhưng giờ thì tôi nghĩ không phải.

Hèn thì vẫn còn là một kiểu bản năng phòng vệ.

Còn kiểu này – nó là một thứ thiết kế. Một hệ thống hoàn chỉnh vận hành bằng lợi ích, sự giả vờ, và nỗi sợ mất chỗ đứng.

Chia sẻ bài viết này

Loading...