Mục đích sống không phải thứ ngồi yên chờ ta tới.
Nó không nằm ở cuối một chuyến đi "tìm bản thân", cũng không tự xuất hiện sau một cuốn sách “đúng thời điểm”.
Mục đích sống là thứ bản thân ta làm nên.
Mình nuôi nó. Gọt nó. Chọn nó.
Và chính vì mình chọn, nên không có chuyện dễ dàng.
Mục đích sống không tự đứng riêng lẻ. Nó dính chặt, xoắn xuýt với một thứ sâu hơn: giá trị sống.
Nếu không biết rõ điều gì là cốt lõi với mình — thứ khiến mình thấy “sống đúng” hay “sống sai” — thì cả đời sẽ chỉ quanh quẩn. Chạy theo hết thứ này tới thứ khác, mỗi thứ đều nghe “có lý”, nhưng chẳng đọng lại được bao lâu.
Còn nếu đã rõ ràng về giá trị?
Nếu trong đầu mình có một bộ “kim chỉ nam” thật sự?
Là đã đi được nửa đường rồi.
Nửa còn lại? Là chuyện đầu tư.
Phải lao mình vào những việc nuôi dưỡng mấy cái giá trị đó. Phải sống sao cho từng việc mình làm, từng lời mình nói, đều là phần mở rộng của cái lõi mình tin.
Không phải nghĩ đến “lòng trắc ẩn” là thấy mình tử tế.
Mà là cái lúc mình lắng nghe một người đang nản chí, trong khi ai cũng bỏ đi.
Không phải nói về “chính trực” là đã có đạo đức.
Mà là lúc mình nói thật, ngay cả khi cái thật đó khiến mình mất mát.
Mục đích sống không ồn ào. Nó rất khẽ khàng.
Nó không đến bằng cảm xúc, mà bằng sự lặp đi lặp lại của những hành động nhỏ — đến một lúc nào đó, chúng tạo thành hình dáng con người mình.
Vậy nên, đừng chờ “ngộ ra”.
Hãy chọn.
Hãy làm.
Hãy sống đúng với nó.
Và một ngày nào đó, khi nhìn lại, bạn sẽ thấy:
Mục đích sống không phải cái đích.
Nó chính là đường đi — được tạo ra từ vô số lần mình chọn không quay lưng lại với điều mình tin.
Chia sẻ bài viết này
