Hồi trẻ, mình từng cố gắng làm vừa lòng tất cả. Ai rủ cũng đi, ai nói chuyện cũng ráng giữ mối, ai đăng gì cũng thấy cần phải tương tác để không “mất lòng”.
Mối quan hệ thì nhiều, nhưng mấy ai thật sự hiểu, hay chí ít là muốn hiểu... mình?

Càng gần 40, mình càng ít cố gắng với những mối quan hệ chỉ toàn một chiều. Mình không còn ép bản thân phải xuất hiện ở những nơi mà năng lượng bị hút cạn. Cũng không còn thấy áy náy khi một kết nối dần phai đi, nếu nó vốn không còn giá trị với cả hai.
Mình bắt đầu chọn lọc. Không phải vì khắt khe, mà vì hiểu là thời gian, sự quan tâm và cảm xúc của mình cũng cần được bảo vệ.
Mình giữ lại những người khiến mình thấy bình yên khi ở cạnh, kể cả không cần nói nhiều. Giữ lại những người biết lắng nghe, và mình cũng thật lòng muốn lắng nghe họ. Giữ lại những mối quan hệ mà cả hai đều tự nguyện, không phải do quen lâu, không phải vì từng thân, không phải vì “ngại cắt đi cái mối quan hệ đó”.
Mình tin là, một mối quan hệ thật sự đáng giữ là khi có sự qua lại – không phải kiểu trao đổi tính toán, mà là một kiểu đồng hành tự nhiên: có mặt khi cần, im lặng khi nên, và tôn trọng nhau dù ở xa hay gần.
Mình gọi đó là sống có chủ đích trong các mối quan hệ.
Không cần phô trương, không cần đông đúc.
Chỉ cần đủ.
Và thật.
Chia sẻ bài viết này
