Cứ sống đều đều, vui tự nó ghé

Bà con hay nghĩ, buồn rầu mà muốn hết thì phải vui lên, phải ráng kiếm chút sung sướng cho đỡ buốt dạ. Ủa mà thiệt ra, niềm vui kiểu đó như bọt nước, nó loé lên một chút rồi tắt ngúm, chớ giữ được bao lâu đâu.

Cứ đâm đầu đi kiếm hoài, tới hồi hụt hơi, thì lại thêm buồn. Mà buồn kiểu đó nó lủ khủ, như mưa dầm tháng Bảy, thấm riết vô xương.

Tui thấy, sống sao cho điều điều, sáng dậy đúng giờ, bụng đói thì ăn, mệt thì nghỉ, chuyện khó thì làm chớ đừng né… vậy thôi. Bữa nào trời xám thì mình đội nón đi, bữa nào nắng lên thì ngồi hóng gió. Chớ đừng bầy hầy nằm đó mong nắng hoài.

Làm riết rồi mấy chuyện khó khăn nó cũng quen. Giống như mình đi qua ruộng bùn hoài, tới hồi chân không còn ngán bùn nữa.

Rồi có bữa, đang ngồi quạt mo nghe con chó sủa gà gáy, cái tự nhiên cười hì hì... Ủa, thấy lòng nhẹ tênh hồi nào hổng hay.

Vậy đó. Hổng cần rượt theo vui. Chỉ cần sống cho đàng hoàng, ngày nào ra ngày nấy, tự khắc có bữa vui ghé ngang chơi. Rồi ai biết đâu chừng, nó ở lại lâu hơn mình tưởng.


Mấy nay đang đọc mấy cuốn sách cũ, cái giọng văn kia là đang viết theo cái cuốn đang đọc, tên là Cay Đắng Mùi Đời của cụ Hồ Biểu Chánh. Đọc thấy thích mà còn phát hiện ra có nhiều cách dùng từ, các nói cũ mà hồi bé có dùng, mà giờ đã biền biệt mất tích tạch tòi không có chút kí ức gì luôn. Cũng may sao lại chọn đọc cuốn này trong mấy ngày stress qua, lại tìm thấy lại cảm giác cũ xưa hay ho. Thích thích!

Chia sẻ bài viết này

Loading...