Vợ tôi vẫn thường đùa rằng cuộc hôn nhân của chúng tôi giống như hai người già đã qua tuổi nghỉ hưu, bất ngờ bị giao nhiệm vụ trông nom một đứa trẻ sơ sinh dễ thương nhưng khó tính.
Ngay từ đầu, chúng tôi chưa từng có tham vọng tạo ra thêm con người nào nữa trên thế giới vốn đã quá đông đúc này. Chỉ cần xem lướt qua vài tấm ảnh chúng tôi đăng tải trên Facebook là bạn sẽ liên tưởng ngay đến một cặp đôi thảnh thơi giữa đời sống xập xình như đi trên một toa tàu êm ái hướng tới ga nghỉ dưỡng.
Ừ thì đúng một phần nào đó, mặc dù mọi thứ không thật sự viên mãn đến thế.
Tuy nhiên, tôi thú nhận rằng cái giả thiết "trông mọn" kia của cô ấy cũng chẳng hoàn toàn sai. Gần đây, tôi nhận ra vợ có những dấu hiệu khác thường. Chẳng hạn như cách cô ấy đối xử với tôi – vốn từ dịu dàng kiên nhẫn chuyển dần sang thái độ như một cô bảo mẫu khó chịu phải chịu trách nhiệm với đứa trẻ 40 không chịu lớn. Hoặc như việc cô ấy đột ngột đổi hẳn gu thời trang: váy hoa nhẹ nhàng biến mất, thay vào đó là loạt trang phục tối giản sáng trắng trưng bong bóc. Thậm chí ngay cả bữa ăn quen thuộc cũng mang vị lạ thường, không cay nóng nhưng nhiều đường và xì dầu thái quá, như một tuyên ngôn ngầm nhắn nhủ đến tôi về những quãng đời giông tố sắp tới.
Nhưng kỳ lạ và đáng quan ngại hơn hết phải kể đến sự thay đổi trong bộ sưu tập khuyên tai của cô ấy. Toàn bộ khuyên tai màu sắc sặc sỡ, vui tươi vốn là dấu hiệu đặc trưng cho tâm trạng bình yên của cô ấy đã đồng loạt biến mất. Thay vào đó, như trong một âm mưu thầm lặng, tất cả khuyên tai của cô bất chợt chuyển hết sang màu đen.
Ban đầu, tôi cố lý giải sự kiện kỳ bí này bằng giả định rằng màu đen chắc hẳn tượng trưng cho vẻ bí ẩn đầy cuốn hút. Song sau một thời gian im lặng quan sát (đúng hơn là tôi lo sợ đến mức không dám hỏi trực tiếp), tôi cảm thấy bản thân mình lúc này giống như nhân vật phụ mắc kẹt trong một cuốn tiểu thuyết trừu tượng kỳ dị nào đó.
Vợ bảo màu đen là để đồng bộ với tâm trạng cô ấy mỗi khi nhìn thấy tôi cố pha cà phê mỗi sáng, cứ như đang điều chế một chất kịch độc chứ chẳng phải đồ uống. Tôi ngờ rằng màu sắc ấy còn liên quan chút ít đến những con mèo hoang thường xuyên tụ tập trên mái tôn nhà hàng xóm, chúng luôn nhìn chằm chằm vào món trứng chiên do tôi thực hiện với ánh mắt nghi ngờ pha chút thương hại. Nhưng khi tôi hỏi, vợ tôi chỉ nhún vai nhẹ nhàng, cười một nụ cười bí hiểm như thể đang chuẩn bị để trở thành nhân vật chính trong một cuốn tiểu thuyết trinh thám đầy ám ảnh nào đó mà tôi không hề nhận ra mình sắp sửa trở thành nạn nhân. Hoặc biết đâu, tôi vốn vẫn luôn là nạn nhân mà không nhận ra từ lâu rồi.

Tính tôi vốn không thích suy nghĩ quá sâu xa. Mà thật ra là tôi không đủ kiên nhẫn để nghĩ sâu xa làm gì cả. Tôi thà chạy bộ quanh công viên, lẩm bẩm vài câu chuyện vô nghĩa với con mèo nào đó vừa lướt qua, hoặc ngồi yên lặng uống bia lạnh và mơ về một thế giới không xuất hiện hai từ "khuyên tai".
Những chiếc khuyên tai đen như hố đen vũ trụ, bí ẩn nhưng cũng thật vô ích; hút hết cả ánh sáng, niềm vui, và ai mà biết được, có khi là cả tiền lương tháng tới của tôi nữa chứ!
Chia sẻ bài viết này
