Gặp lại em ở tầng trệt siêu thị

Hồi cấp 3 chạy con xe máy có 2 cái móc ở bửng.

2 cái móc đó được móc nhiều nhất là bánh AFC.

No photo description available.Tới giờ vẫn không hiểu vì sao trong 2 năm lớp 11 và lớp 12, mình ăn rất nhiều bánh AFC này. Hộp lớn, bịch nhỏ cứ góc nào trong nhà cũng có.

Điều kì lạ là cứ 10 hộp mình ăn (mỗi tuần tầm 4-5 hộp) thì sẽ có 6 hộp là mình không mua.

Thời đấy cứ ra tiệm net ngồi vài tiếng, ra dắt xe thế nào vài ngày cũng có một đến hai hộp ai đó móc sẵn. Giờ tan học ra lấy xe cũng thế, cứ đôi ba buổi là có ai đó móc bịch bánh ở bửng xe, từ học thêm đến học ở trường. Chưa kể hộc bàn cũng có bánh này.

Đến giờ vẫn không biết là từ ai, từ bao nhiêu người, là nam hay là nữ, là chị hay là em, là anh hay là chú.

AFC chưa bao giờ dừng sản xuất. Mình vẫn thấy thường xuyên khi đi mua đồ nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ ăn lại. Mà vài giờ trước, xuống siêu thị dưới nhà mua gì nhai trong khi xem “The Typical Family” tối nay, thì gặp lại em nó.

Việc gặp lại em nó cũng chưa phải là lý do đủ lớn để mình mua. Cái chữ “vị flan” mới đủ tạo ra động cơ lẫn động lực.

Bánh AFC xưa giờ nghĩ đến nó vẫn luôn nghĩ cùng vị mặn. Giờ đây nó có phiên bản ngọt.

Không tệ, thật sự không tệ. Tập 6 đã được 22 phút thì mình cũng kịp làm 2 gói rồi. Ăn ổn, vui mỏ nhưng vì nó ngọt ngọt, không ăn nhiều đến gói thứ 3 trong cùng lúc được.

Mà kì, sau hơn 20 năm ăn lại, bánh giờ nó mỏng chỉ khoảng 1/2 so với trướcx kích thước bánh cũng nhỏ hơn.

Khi nãy chạm khó tay vào lại lần đầu sau ngần ấy năm, tay tuột.

Chia sẻ bài viết này

Loading...